Ở chị luôn có một nguồn năng lượng dồi dào, thể hiện ở nụ cười rạng rỡ. Đây là tính cách vốn có hay chị cần phải tôi luyện?
Tôi cho rằng, đó vừa là tính cách vốn có, vừa có được nhờ sự tôi luyện. Nếu không rèn luyện, khi gặp sóng gió cuộc đời tôi cũng mất đi sự vô tư và năng lượng tích cực.
Người ta hay nói “tâm sinh tướng”, nếu nội tâm bất an thì sự buồn phiền sẽ thể hiện ngay ra bên ngoài. Như tôi đã chia sẻ ở trên, tôi sống theo nguyên lý “Chân, Thiện, Nhẫn”, hàng ngày đọc sách Thánh hiền và luyện 5 bài công pháp nên năng lượng luôn dồi dào. Khi có chút ưu tư, tôi nhớ đến bốn câu thơ này:
“Tặng ai đó một chút bình yên
Xoá trong ai hết nỗi buồn phiền
Để sớm mai mỗi khi thức dậy
Sống yêu đời, sống thật hồn nhiên”.
Người ta nói, phụ nữ thường bị phiền lòng bởi quá nhiều chuyện và phụ nữ luôn khổ. Theo chị, làm thế nào để phụ nữ tìm được sự an ổn trong tâm mình?
Cổ ngữ Ấn Độ có câu: “Trăm triệu hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ”. Mỗi người đều có lý do riêng cho sự phiền muộn của mình, không nên chỉ trích hay nhận xét. Người ta cũng nói: “Khổ chính là cuộc sống, mệt chính là đời người, thay đổi chính là số phận, nhẫn nhịn chính là tu tâm, bao dung chính là trí tuệ, im lặng chính là khôn ngoan”.
Khi mình mong cầu nhiều mà không được đáp ứng thì sẽ cảm thấy khổ. Theo tôi, phụ nữ chúng ta muốn tìm được sự an ổn trong tâm thì bắt đầu chữa từ tâm mình. Đọc sách và thiền định sẽ giúp tâm ta tĩnh hơn. Khi tâm tĩnh, chúng ta sẽ suy xét mọi vấn đề kỹ lưỡng.
Tài sản lớn nhất của đời người là sức khoẻ. Sự giàu có lớn nhất là biết đủ. Thắng lợi lớn nhất là kiềm chế tức giận. Thành tựu lớn nhất không gì hơn chính là tâm thái ung dung tự tại.