Một phút giây dại dột đã khiến tôi mất đi hạnh phúc. Tôi không biết nên trách người chồng “đầu gối tay ấp” phản bội hay trách chính bản thân mình ngu muội.
Chúng tôi kết hôn 10 năm, có hai cô con gái xinh xắn. Đủ nhà, đủ xe, công việc ổn định, bố mẹ hai bên khỏe mạnh, những tưởng cuộc sống như thế đã là viên mãn lắm rồi. Ngờ đâu, lòng người dễ đổi thay, lại thêm tính đa nghi, hành động bồng bột của tôi, hạnh phúc ấy đã tan vỡ trong thoáng chốc.
Chồng tôi vốn là người đàn ông “nghiện vợ con”. Facebook anh đầy ắp ảnh gia đình, đi đâu cũng dẫn vợ con đi cùng, hết giờ làm là về nhà với vợ, hiếm khi la cà nhậu nhẹt. Tôi luôn tự tin, trong mắt anh chỉ có duy nhất một người phụ nữ là vợ. Sự tự tin đó lâu dần biến thành sự kiểm soát, tôi không cho phép anh mảy may tơ vương một ai khác.
Bỗng một thời gian, chồng tôi mê chiếc điện thoại đến lạ lùng. Anh vẫn về sớm như mọi khi nhưng tay lúc nào cũng lăm lăm chiếc điện thoại. Ăn cơm, đi vệ sinh, đi tắm… anh cũng cầm điện thoại theo. Trước khi đi ngủ, thay vì nói chuyện hoặc cùng xem phim với vợ như trước đây, anh lại quay lưng nghịch điện thoại một mình.
Tôi phàn nàn rất nhiều lần nhưng anh chỉ nói, công việc gần đây thay đổi, phải làm việc nhiều trên điện thoại. Dĩ nhiên tôi không tin. Sự chán chường vì cuộc sống vợ chồng bỗng dưng bị “loãng”, lại thêm hoài nghi chồng có người khác, tôi nghĩ ra một ý tưởng điên rồ.
Tôi nhờ cô bạn thân tại Úc nhắn tin tán tỉnh để thử lòng chồng. Cô ấy là P., một cô gái chưa chồng, xinh đẹp và phóng khoáng. P. rất hưởng ứng trò chơi này. Cô bạn gọi đó là “trò chơi cảm giác mạnh”, hứa sẽ nhiệt tình giúp tôi “thử chồng”.
Những ngày đầu P. chủ động nhắn tin làm quen, chồng tôi tỏ ra thờ ơ, thích thì trả lời bâng quơ một vài câu, không thích thì bỏ xó tin nhắn. Một tháng rầy rà như thế, P. chính thức đầu hàng. Cô bạn bảo, chồng tôi là một tảng đá không thể lay chuyển. Kết quả này khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự chung thủy của chồng.